Người dịch: Whistle
Trịnh lão bay lượn trên không trung, kiểm tra tình hình và thân phận của từng người chết, vẻ mặt ngưng trọng, kinh ngạc.
Rất lâu sau.
Trịnh lão mới quay trở lại bên cạnh Chu Giáp:
“Đều là ngươi giết sao?”
“Ừ.”
Chu Giáp khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm hờ, khẽ gật đầu.
“Kỷ Trạch, Kỷ Hiển, hai tên Hắc Thiết hậu kỳ của Tô gia, Trương Bỉnh Trung, đều là ngươi giết sao?” Trịnh lão vẫn có chút khó tin.
“Có cách nào xử lý hai thi thể này không?” Chu Giáp không trả lời câu hỏi của Trịnh lão:
“Xử lý sạch sẽ.”
Những cái khác thì không sao, nhưng thi thể của Trương Bỉnh Trung và Kỷ Hiển đã đạt đến cực hạn của Hắc Thiết, cực kỳ khó xử lý.
“Thi thể Hắc Thiết hậu kỳ hơi phiền phức, phương pháp của ngươi chỉ có thể ngăn cản thi biến, nếu muốn xử lý sạch sẽ thì cần một khoảng thời gian.” Trịnh lão nói:
“Không vội chứ?”
“Không vội.”
Chu Giáp thản nhiên nói:
“Thứ đó đã được kích hoạt rồi chứ?”
“Ừm.” Trịnh lão gật đầu, vẻ mặt có chút hoảng hốt:
“Ngươi định dụ Dương Thế Trinh của Tiểu Lăng đảo đến đây để một mẻ hốt gọn?”
“Đúng vậy.” Chu Giáp nói, giọng điệu bình tĩnh:
“Trên người Tiết Liệt Đồ có lệnh bài cầu cứu của Tiểu Lăng đảo, đây là thủ đoạn của Huyền Thiên Minh, người trên đảo nhất định đã biết lão ta gặp nạn, người có thể cứu lão ta chỉ có Dương Thế Trinh.”
“Chỉ cần ông ta ra khỏi đảo, chính là ngày chết của ông ta.”
Trịnh lão lạnh sống lưng.
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu.
Tiểu Lăng đảo, Tô gia muốn đối phó với Chu Giáp, nhưng lại không ngờ rằng con mồi trong mắt bọn họ đã sớm nhe nanh múa vuốt trong bóng tối, biến thành thợ săn chờ bọn họ mắc câu.
Hai trụ cột của Tô gia, gia chủ Tiết gia và Dương gia của Tiểu Lăng đảo, nếu như đều gặp nạn, toàn bộ Thạch Thành, còn ai có thể khiến Chu Giáp kiêng dè?
Sau này.
Toàn bộ Thạch Thành, Chu Giáp chính là trời!
Nghĩ vậy, Trịnh lão ngừng thở, nhìn Chu Giáp với ánh mắt có chút sợ hãi.
Xung Thiên Ưng!
Quả nhiên là người như tên gọi, bay thẳng lên trời, nhưng hắn bay quá nhanh, nhanh đến mức người khác khó có thể hiểu được, càng không thể đuổi kịp tốc độ của hắn.
…
Các mảnh thi thể trên mặt đất được nhặt lên từng mảnh một, bỏ vào túi chuyên dụng, sau đó được tập hợp lại và cuối cùng được đưa đến Ưng Sào.
Lớp sương mù bao phủ Ưng Sào có khả năng cách ly nhận thức, thuật pháp cảm ứng huyết thống bình thường không thể xuyên qua lớp chắn đó, lại thêm một khoảng thời gian nữa, có thể xử lý sạch sẽ huyết nhục.
Tu vi càng cao, tiếp xúc càng nhiều, Chu Giáp lại càng trở nên cẩn thận hơn.
Phương pháp quỷ dị trong Khư giới nhiều vô số kể, võ kỹ, Nguyên thuật, nguyền rủa, khí phách… thậm chí cả khoa học kỹ thuật, cái gì cũng có.
Nguyền rủa từ xa, cảm ứng huyết thống, giam cầm linh hồn… những thủ đoạn trước đây chỉ có trong truyền thuyết đều được ghi chép trong Tàng Thư Các.
Ở thế giới Phí Mục có pháp sư truyền kỳ có thể dùng một mảnh huyết nhục để giam cầm linh hồn, giết người từ xa, cũng có bí pháp truy tung vạn dặm.
Kỷ gia là một trong những gia tộc đứng đầu của quân đội, có cường giả Bạch Ngân tọa trấn, cẩn thận bao nhiêu cũng không đủ.
Nếu như Kỷ Trạch có thể vớt được thi hài của Kỷ Hiển từ trong núi sâu rừng thẳm thì ai dám khẳng định Kỷ gia không thể dựa vào manh mối trên thi thể để tìm được hắn?
Để đề phòng vạn nhất, nhất định phải xử lý sạch sẽ.
“Keng… keng…”
Có người cầm một mảnh xương, khẽ gõ vào vũ khí bằng sắt, mảnh xương không hề hấn gì, ngược lại còn làm vũ khí sắc bén có thể chém sắt như chém bùn kia sứt mẻ.
“Mảnh xương này, không kém gì huyền binh Hắc Thiết!”
“Trương Bỉnh Trung, Kỷ Hiển đều là cường giả không yếu trong số những cường giả Hắc Thiết hậu kỳ, xương cốt của bọn họ đương nhiên không giống với Hắc Thiết bình thường.”
Trịnh lão phất tay áo:
“Thu dọn cẩn thận, đừng làm lung tung.”
“Vâng.”
…………
“Ta đã hỏi những người quen biết, chỉ có Valla từng nghe nói đến thứ tương tự.”
Trịnh lão đưa ra một viên bảo châu rồi nói:
“Thứ này hẳn là đến từ một chủng tộc đã tồn tại còn lâu đời hơn cả Công tộc, giống như pháp khí của thế giới Phí Mục, nhưng rõ ràng là khác biệt.”
“Đế Lợi tộc gọi nó là bí khí!”
Chu Giáp nhận lấy bảo châu, cẩn thận quan sát.
Bảo châu có kích thước bằng quả trứng cút, toàn thân tròn trịa, cầm trong tay rất mịn màng, bên trong như ẩn chứa vô số ngôi sao đang nhấp nháy, vô cùng đẹp mắt.
Thứ này được tìm thấy trên thi thể Tô Cửu gia, được gắn trên ngọc bội bên hông, cũng là thứ giúp ông ta hai lần thoát khỏi sự truy sát của Chu Giáp.
“Loại đồ vật này có thể hấp thu một phần tinh khí thần của người sở hữu trong nháy mắt, sau đó kích hoạt một số năng lực kỳ diệu.”
Trịnh lão tiếp tục nói:
“Phần lớn đều không có tác dụng gì.”
“Ví dụ như bắn pháo hoa, tạo ra ảo ảnh, thậm chí là diễn một vở kịch rối bóng, nhưng cũng có ngoại lệ.”
Nói xong, Trịnh lão chỉ vào viên bảo châu trong tay Chu Giáp:
“Nó có thể đưa người ta đến nơi cách đó trăm mét, gần như không bị bất kỳ hạn chế nào, ít nhất là thủ đoạn của Hắc Thiết là không thể nào phòng bị được.”
Chu Giáp nhướng mày.
Đây quả thực là bảo bối để bảo toàn tính mạng vào thời khắc mấu chốt.
Tô Cửu gia cũng dựa vào nó nên mới có thể hai lần thoát khỏi kiếp nạn dưới lưỡi đao của hắn.
“Nó cũng có khuyết điểm.”
Trịnh lão vuốt râu:
“Đó là mỗi lần sử dụng đều cần rất nhiều tinh khí thần, bởi vì là hấp thu trong nháy mắt, nên rất có thể sẽ tổn hại đến căn cơ của thân thể.”
“Nếu tinh khí thần không đủ, nó thậm chí sẽ trực tiếp tiêu hao tuổi thọ.”
“Cho nên, tuyệt đối không thể sử dụng liên tục trong thời gian ngắn.”
Chu Giáp trầm tư.
Bây giờ nhớ lại tình hình của Tô Cửu gia lúc đó, quả thật có chút không ổn, trước khi chết, nếp nhăn trên mặt, tóc bạc trên đầu của Tô Cửu gia đều tăng lên rất nhiều.
Tuy có khuyết điểm, nhưng ưu điểm cũng rất rõ ràng.
Không thể bỏ qua.
Trịnh lão bay lượn trên không trung, kiểm tra tình hình và thân phận của từng người chết, vẻ mặt ngưng trọng, kinh ngạc.
Rất lâu sau.
Trịnh lão mới quay trở lại bên cạnh Chu Giáp:
“Đều là ngươi giết sao?”
“Ừ.”
Chu Giáp khoanh chân ngồi xuống, hai mắt nhắm hờ, khẽ gật đầu.
“Kỷ Trạch, Kỷ Hiển, hai tên Hắc Thiết hậu kỳ của Tô gia, Trương Bỉnh Trung, đều là ngươi giết sao?” Trịnh lão vẫn có chút khó tin.
“Có cách nào xử lý hai thi thể này không?” Chu Giáp không trả lời câu hỏi của Trịnh lão:
“Xử lý sạch sẽ.”
Những cái khác thì không sao, nhưng thi thể của Trương Bỉnh Trung và Kỷ Hiển đã đạt đến cực hạn của Hắc Thiết, cực kỳ khó xử lý.
“Thi thể Hắc Thiết hậu kỳ hơi phiền phức, phương pháp của ngươi chỉ có thể ngăn cản thi biến, nếu muốn xử lý sạch sẽ thì cần một khoảng thời gian.” Trịnh lão nói:
“Không vội chứ?”
“Không vội.”
Chu Giáp thản nhiên nói:
“Thứ đó đã được kích hoạt rồi chứ?”
“Ừm.” Trịnh lão gật đầu, vẻ mặt có chút hoảng hốt:
“Ngươi định dụ Dương Thế Trinh của Tiểu Lăng đảo đến đây để một mẻ hốt gọn?”
“Đúng vậy.” Chu Giáp nói, giọng điệu bình tĩnh:
“Trên người Tiết Liệt Đồ có lệnh bài cầu cứu của Tiểu Lăng đảo, đây là thủ đoạn của Huyền Thiên Minh, người trên đảo nhất định đã biết lão ta gặp nạn, người có thể cứu lão ta chỉ có Dương Thế Trinh.”
“Chỉ cần ông ta ra khỏi đảo, chính là ngày chết của ông ta.”
Trịnh lão lạnh sống lưng.
Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước tại hậu.
Tiểu Lăng đảo, Tô gia muốn đối phó với Chu Giáp, nhưng lại không ngờ rằng con mồi trong mắt bọn họ đã sớm nhe nanh múa vuốt trong bóng tối, biến thành thợ săn chờ bọn họ mắc câu.
Hai trụ cột của Tô gia, gia chủ Tiết gia và Dương gia của Tiểu Lăng đảo, nếu như đều gặp nạn, toàn bộ Thạch Thành, còn ai có thể khiến Chu Giáp kiêng dè?
Sau này.
Toàn bộ Thạch Thành, Chu Giáp chính là trời!
Nghĩ vậy, Trịnh lão ngừng thở, nhìn Chu Giáp với ánh mắt có chút sợ hãi.
Xung Thiên Ưng!
Quả nhiên là người như tên gọi, bay thẳng lên trời, nhưng hắn bay quá nhanh, nhanh đến mức người khác khó có thể hiểu được, càng không thể đuổi kịp tốc độ của hắn.
…
Các mảnh thi thể trên mặt đất được nhặt lên từng mảnh một, bỏ vào túi chuyên dụng, sau đó được tập hợp lại và cuối cùng được đưa đến Ưng Sào.
Lớp sương mù bao phủ Ưng Sào có khả năng cách ly nhận thức, thuật pháp cảm ứng huyết thống bình thường không thể xuyên qua lớp chắn đó, lại thêm một khoảng thời gian nữa, có thể xử lý sạch sẽ huyết nhục.
Tu vi càng cao, tiếp xúc càng nhiều, Chu Giáp lại càng trở nên cẩn thận hơn.
Phương pháp quỷ dị trong Khư giới nhiều vô số kể, võ kỹ, Nguyên thuật, nguyền rủa, khí phách… thậm chí cả khoa học kỹ thuật, cái gì cũng có.
Nguyền rủa từ xa, cảm ứng huyết thống, giam cầm linh hồn… những thủ đoạn trước đây chỉ có trong truyền thuyết đều được ghi chép trong Tàng Thư Các.
Ở thế giới Phí Mục có pháp sư truyền kỳ có thể dùng một mảnh huyết nhục để giam cầm linh hồn, giết người từ xa, cũng có bí pháp truy tung vạn dặm.
Kỷ gia là một trong những gia tộc đứng đầu của quân đội, có cường giả Bạch Ngân tọa trấn, cẩn thận bao nhiêu cũng không đủ.
Nếu như Kỷ Trạch có thể vớt được thi hài của Kỷ Hiển từ trong núi sâu rừng thẳm thì ai dám khẳng định Kỷ gia không thể dựa vào manh mối trên thi thể để tìm được hắn?
Để đề phòng vạn nhất, nhất định phải xử lý sạch sẽ.
“Keng… keng…”
Có người cầm một mảnh xương, khẽ gõ vào vũ khí bằng sắt, mảnh xương không hề hấn gì, ngược lại còn làm vũ khí sắc bén có thể chém sắt như chém bùn kia sứt mẻ.
“Mảnh xương này, không kém gì huyền binh Hắc Thiết!”
“Trương Bỉnh Trung, Kỷ Hiển đều là cường giả không yếu trong số những cường giả Hắc Thiết hậu kỳ, xương cốt của bọn họ đương nhiên không giống với Hắc Thiết bình thường.”
Trịnh lão phất tay áo:
“Thu dọn cẩn thận, đừng làm lung tung.”
“Vâng.”
…………
“Ta đã hỏi những người quen biết, chỉ có Valla từng nghe nói đến thứ tương tự.”
Trịnh lão đưa ra một viên bảo châu rồi nói:
“Thứ này hẳn là đến từ một chủng tộc đã tồn tại còn lâu đời hơn cả Công tộc, giống như pháp khí của thế giới Phí Mục, nhưng rõ ràng là khác biệt.”
“Đế Lợi tộc gọi nó là bí khí!”
Chu Giáp nhận lấy bảo châu, cẩn thận quan sát.
Bảo châu có kích thước bằng quả trứng cút, toàn thân tròn trịa, cầm trong tay rất mịn màng, bên trong như ẩn chứa vô số ngôi sao đang nhấp nháy, vô cùng đẹp mắt.
Thứ này được tìm thấy trên thi thể Tô Cửu gia, được gắn trên ngọc bội bên hông, cũng là thứ giúp ông ta hai lần thoát khỏi sự truy sát của Chu Giáp.
“Loại đồ vật này có thể hấp thu một phần tinh khí thần của người sở hữu trong nháy mắt, sau đó kích hoạt một số năng lực kỳ diệu.”
Trịnh lão tiếp tục nói:
“Phần lớn đều không có tác dụng gì.”
“Ví dụ như bắn pháo hoa, tạo ra ảo ảnh, thậm chí là diễn một vở kịch rối bóng, nhưng cũng có ngoại lệ.”
Nói xong, Trịnh lão chỉ vào viên bảo châu trong tay Chu Giáp:
“Nó có thể đưa người ta đến nơi cách đó trăm mét, gần như không bị bất kỳ hạn chế nào, ít nhất là thủ đoạn của Hắc Thiết là không thể nào phòng bị được.”
Chu Giáp nhướng mày.
Đây quả thực là bảo bối để bảo toàn tính mạng vào thời khắc mấu chốt.
Tô Cửu gia cũng dựa vào nó nên mới có thể hai lần thoát khỏi kiếp nạn dưới lưỡi đao của hắn.
“Nó cũng có khuyết điểm.”
Trịnh lão vuốt râu:
“Đó là mỗi lần sử dụng đều cần rất nhiều tinh khí thần, bởi vì là hấp thu trong nháy mắt, nên rất có thể sẽ tổn hại đến căn cơ của thân thể.”
“Nếu tinh khí thần không đủ, nó thậm chí sẽ trực tiếp tiêu hao tuổi thọ.”
“Cho nên, tuyệt đối không thể sử dụng liên tục trong thời gian ngắn.”
Chu Giáp trầm tư.
Bây giờ nhớ lại tình hình của Tô Cửu gia lúc đó, quả thật có chút không ổn, trước khi chết, nếp nhăn trên mặt, tóc bạc trên đầu của Tô Cửu gia đều tăng lên rất nhiều.
Tuy có khuyết điểm, nhưng ưu điểm cũng rất rõ ràng.
Không thể bỏ qua.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo